Buổi chiều đổi sang kiểu ăn mặc hoàn toàn mới, Giản Tiểu Bạch giẫm đôi giày cao gót 5 phân bước về phía công ty Duy Bạch khinh người đó. Nếu không phải vì Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình cô tuyệt đối sẽ không hạ mình như vậy.
Mang giày cao gót cao như vậy thật mệt chết đi được. Cau mày đi lên phòng tổng giám đốc của Duy Vạch ở tầng bốn mươi hai.
Tina khi nhìn thấy Giản Tiểu Bạch thì rất sửng sốt: “Xin hỏi cô đã có hẹn trước không ạ?”
“Tôi là Giản Tiểu Bạch bên Phong Trì đến tìm tổng giám đốc Doãn.”
“A, cô Giản. Thật không phải tôi không nhận ra cô.” Tina không ngờ cô Giản vốn cứng nhắc đó lại trẻ trung xinh đẹp như thế.
“Cô chờ chút, tôi lập tức đi thông báo.”
“Vâng!” Giản Tiểu Bạch ngồi ở trên sô pha phòng khách chờ gã Doãn Đằng Nhân gọi đến gặp.
Chỉ chốc lát sau Tina đi ra nói với cô: “Cô Giản có thể đi vào rồi.”
“Cám ơn cô!” Giản Tiểu Bạch chỉnh đốn lại cảm xúc của mình một chút, hít sâu một hơi cố gắng buộc mình phải bình tĩnh hòa nhã, bằng không cô thật sự không thể cam đoan có lấy túi ra đánh gã hay không, đến lúc đó chuyện làm ăn này sẽ thật sự hụt mất thôi.
Giản Tiểu Bạch đứng ở cửa lại hít sâu, gõ cửa.
Bên trong truyền đến một giọng nói rất mát lạnh mà lại hơi trêu chọc. Cô đẩy cửa ra liền thấy Doãn Đằng Nhân đỉnh đạc ngồi ở sau bàn tổng giám đốc, chân gác lên trên bàn.
Còn Tiểu Túc thì đang đứng lên lúc nhìn thấy Giản Tiểu Bạch thì trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp hoặc là kinh ngạc. Doãn Đằng Nhân ở phía sau vẻ mặt đầy khen ngợi.
“Khá lắm!”
Tiểu Túc đứng thẳng người không biểu lộ cảm xúc gì rời đi.
Giản Tiểu Bạch nheo mắt lại nhìn tên chết tiệt Doãn Đằng Nhân cùng với cái chân anh ta đặt ở trên bàn làm việc nhịn không được kêu lên: “Tổng giám đốc Doãn, đây là cách anh tiếp đón khách sao?”
Doãn Đằng Nhân nhíu mày không đáp lại sự bất mãn của cô nhưng ánh mắt lại mang ý cười nói: “Ha ha, cô Giản bộ đồ này thật hợp với cô!”
Thả chân xuống nhẹ nhàng đi đến chỗ cách Giản Tiểu Bạch một thước, trên mặt không có vẻ kinh ngạc như Giản Tiểu Bạch dự đoán, trong con ngươi tràn đầy vẻ nghiền ngẫm. “Đúng là cực phẩm!”
“Ách!” Giản Tiểu Bạch bất lực trợn tròn mắt thiếu chút nữa là làm rớt cả kính áp tròng vừa mới đeo. “Tổng giám đốc Doãn có phải rất thích trêu chọc người khác không vậy?”
“Đâu có! Tôi thấy tàm tạm, tôi chỉ là thích nói giỡn thôi. Cô Giản đừng để ý. Về sau chúng ta hợp tác nhiều cô Giản sẽ biết tôi thật ra là một người rất dịu dàng, rất quan tâm, rất hiền lành, rất rộng rãi, rất quan tâm người khác.”
Chắc cũng chính có gã này mới trâng tráo khen mình nhiều như vậy nhỉ, còn liên tục dùng nhiều từ rất như vậy, cô thấy anh ta đúng là rất buồn cười, cợt nhã không ít.
“Nói như vậy có phải quảng cáo của Duy Bạch sẽ do Phong Trì toàn quyền quản lý?” Giản Tiểu Bạch nhìn đôi mắt đào hoa của anh ta chỉ muốn mau chóng đi vào vấn đề chính, ánh mắt gã này nhìn người khác thật sự không đàng hoàng, lúc nào cũng có cái vẻ hứng thú.
“Ách!” Doãn Đằng Nhân nhíu mày, ánh mắt nhìn Giản Tiểu Bạch cũng bắt đầu sâu xa hẳn. “Việc này thì ok!”
“Vậy là tổng giám đốc Doãn đồng ý? Khi nào thì có thể ký hợp đồng?”
“Ấy! Quyền quyết định không do tôi, ha ha tôi chỉ là đại diện cho tổng giám đốc của Duy Bạch thôi, chuyện này thì phải hỏi qua tổng giám đốc chúng tôi mới được.” Doãn Đằng Nhân nén cười, tỏ vẻ vô tội.
Đúng là đều rất vui ha. Cô gái này này thoạt nhìn không hề già nhưng mà sau khi đổi quần áo lại có dáng vẻ xinh đẹp như thế. Thoạt nhìn trẻ mấy chục tuổi, thực làm cho người ta tâm tình tốt đẹp, chỉ nhìn một đầu tóc dài cuộn sóng của cô thôi đã thấy đẹp rồi. Khuôn mặt nhỏ xinh như thế, khuôn miệng nhỏ đầy không tô vẽ, thật đúng là trời sinh. Một cô gái có nét sinh động đặc biệt như cô kia càng làm cho anh ta cảm thấy hứng thú hơn cả mấy cô người mẫu.
“Anh nói thì không tính?” Giản Tiểu Bạch bởi vì tức giận mà ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi theo.
“Đúng vậy, tôi chỉ là đại diện của tổng giám đốc nên tất nhiên tôi nói thì không có giá trị.” Doãn Đằng Nhân nhún vai lắc đầu trở lại ghế.
“Ngồi đi cô Giản, chúng ta có thể bàn chuyện khác.” Cái mà Doãn Đằng Nhân gọi là chuyện khác đó lúc Giản Tiểu Bạch nghe thấy thì thật sự bốc hỏa.
“Tổng giám đốc Doãn tôi không có thời gian ở đây lôi thôi với anh, tôi còn có việc phải làm phiền anh nói cho tôi biết rốt cuộc là ai mới có thể quyết định. Anh không thể quyết định lại còn trêu cợt tôi một hồi, vậy không phải quá khiến người ta tức giận sao.”
Giản Tiểu Bạch cố nén lửa giận trong lòng, nếu không phải vì Phong Trì cô nhất định lao lên cào nát cái bản mặt đẹp như hoa của gã đó.
“Ấy! Người có quyền quyết định đó hiện đang nghỉ phép, tôi cũng không biết khi nào anh ta mới về.” Doãn Đằng Nhân bày vẻ mặt vô tội nói.
“Vậy không làm phiền nữa! Tổng giám đốc Doãn chờ tổng giám đốc chính thức của Duy Bạch đi làm thì tôi lại đến.” Nói xong Giản Tiểu Bạch liền tính rời đi.
Tay vừa nắm lấy tay nắm cửa thì lúc này cửa bật mở.
Bởi vì không tập trung nên ngay lập lức lao tới va vào lòng người mới tới. Cô choáng váng đầu óc, cuống quít đứng dậy sờ sờ cái mũi bị đập vào đau điếng của mình thực tức giận nói: “Anh đi đường cẩn thận một chút chứ!”
“Ơ!” Giọng nói mát mẻ trầm thấp truyền vào tai. Cái giọng này cô nghe rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó. Giản Tiểu Bạch đột nhiên giương mắt nhìn. Một bóng dáng cao to nho nhã đập vào mắt Giản Tiểu Bạch. Anh có một đôi mắt dịu dàng như nước biếc, sâu như hồ nước sâu không thấy đáy, những đường nét cơ thể cương nghị vững vàng là như vậy. Lúc đã nhìn rõ người vừa tới, khuôn mặt Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Vừa vào cửa, trong nháy mắt Mạc Tử Bắc liền nghĩ đến việc anh bôn ba tìm kiếm tung tích của cô mấy ngày liền, không ngờ giai nhân lại xuất hiện ở ngay trong văn phòng tổng giám đốc của mình, anh bỏ lỡ cái gì sao?
Hai người giằng co ở cửa, trong đôi mắt ngăm đen của Mạc Tử Bắc tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và dịu dàng, còn Giản Tiểu Bạch lại đang cố giữ bình tĩnh, nuốt nước bọt, hàng lông mi thật dài rũ xuống, ánh mắt nhìn về phía mũi chân, tim thì đập thình thịch không ngừng, nhưng cuối cùng cô vẫn cắn răng phẫn hận từ trong kỹ răng nói vài chữ: “Anh đi đường cẩn thận chút chứ!”
Chương 69: Trùng phùng [2]
Edit: Lăng Tử Nhi
Beta: Phong Vũ
Thời gian trong nháy mắt này ngừng trôi.
Tim của anh cũng dường như ngừng đập.
Mạc Tử Bắc đông cứng ở cửa nhìn cô gái trước mắt, thế nào cũng không nghĩ tới sau 5 năm không gặp, cô lại không nhận ra anh.
Vẻ mặt của cô rõ ràng là coi anh như người xa lạ.
Muôn vàn tư vị lướt qua trong lòng làm anh không biết nên mở miệng thế nào. Nói cho cùng thì anh cũng thấy bản thân mình lúc trước rất độc đoán, sau khi trải qua thử thách năm tháng dần dần xóa hết duyên hoa thì rốt cục anh mới biết được cái gì là quan trọng nhất với mình. Chính là người con gái trước mắt này, gặp lại cô lỗ hổng còn thiếu trong ngực anh lập tức được lấp đầy.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả bầu không khí trong phòng tổng giám đốc cũng ngừng trôi, tất cả đều im lặng như vậy, im lặng đến mức có thể nghe thấy trống ngực đập hỗn loạn của mình.
Giản Tiểu Bạch cúi đầu thật thấp, không nhìn tới anh, ánh mắt sáng quắc của anh khiến cô có cảm giác đầu mình bị anh nhìn đến bốc khói mất rồi.
Mạc Tử Bắc ánh mắt phức tạp nhìn cô toàn thân xinh đẹp sáng sủa, cổ áo trắng mở rộng, khi cúi xuống liền để lộ ra khe rãnh sắc nét kiêu ngạo.
Bên cạnh đôi chân cân xứng quyến rũ mê người, còn có khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp như trước của cô.
Năm năm không gặp, gương mặt cô đã không còn vẻ ngây ngô như trước nhưng vẫn rất xinh đẹp. Dáng người vẫn đẹp giống như năm đó làm lòng anh kích động một hồi. Cô gái trước mắt này chính là người đã hại anh vô số đêm khuya mơ về mà mất ngủ, nay cô xuất hiện ở ngay trước mặt, lại làm bộ không biết anh, chẳng lẽ cô vẫn còn giận? Năm năm rồi mà cô vẫn chưa thể buông xuống khúc mắc trong lòng?
"Giản Tiểu Bạch!" Mạc Tử Bắc không tự chủ được mà gọi một tiếng.
Một tiếng gọi thân thiết này làm cho Giản Tiểu Bạch cảm thấy thế giới trong nháy mắt dường như không còn tồn tại, thứ duy nhất trước mắt có thể nhìn thấy đó chính là cặp mắt kia, cặp mắt đen dường như có thể khóa trụ linh hồn con người ta ấy.
Đó là một đôi mắt so với đêm tối còn thâm trầm hơn ngàn lần, nhìn vào trong đôi mắt đen sôi nổi cùng tinh anh khác thường ấy, trái tim Giản Tiểu Bạch sau năm năm sau lại một lần nữa run rẩy. Thiếu chút nữa là lạc trong tiếng gọi dịu dàng của anh, Giản Tiểu Bạch hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, vậy mà vẫn chưa rút kinh nghiệm, lần trước cũng là ở trong những lời ngọt ngào của anh...
Lần này anh nói đúng là cho dù trời có sụp xuống cô cũng giả bộ không biết anh.
Hừ! Ai thèm anh dịu dàng chứ, cô chưa bao giờ đòi hỏi anh dịu dàng, không có anh cô vẫn sống được, hơn nữa còn sống rất tốt, cái gã đại sa trư trời đánh này vậy mà lại xuất hiện trong tầm mắt của cô. Tám phần là không có chuyện gì tốt, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, gặp phải anh thế giới của cô liền hỏng bét, bây giờ chắc chắn cũng không hay ho gì.
"Tiểu Bạch?" Mạc Tử Bắc vẻ mặt ngạc nhiên, cô không nói lời nào, có phải anh nhận nhầm rồi không? Anh bắt đầu không tự tin, cũng có chút lúng túng.
Cô lập tức hoảng loạn hạ tầm mắt, che dấu trái tim đang đập thình thịch, cố giữ vững giọng điệu lạnh nhạt nói: "Anh gì ơi, xin cho qua, chẳng lẽ anh chưa nghe câu chó ngoan thì không cản đường sao?"
"Ách!" Mạc Tử Bắc trong mắt lướt qua một tia sáng ngời - là cô ấy, rồi lập tức trầm tĩnh lại. Vẫn là cái giọng điệu kia, giọng điệu cô vẫn quật cường như lúc trước. Anh phát hiện xa cách 5 năm rồi mà anh đối với giọng điệu nói chuyện này một chút cũng không quên, ngược lại còn có cảm giác ôn lại chuyện cũ.
Ngồi sau bàn làm việc, Doãn Đằng Nhân nghe thấy Giản Tiểu Bạch nói như vậy thì nhịn không được bật cười ha hả: "Ha ha ha ha". Anh ta cười rất là khoa trương, Mạc Tử Bắc bắn xuyên qua một đạo ánh mắt giết người, Doãn Đằng Nhân lập tức im lặng. Sau khi ngừng cười, con mắt lóe lên tia sáng khác thường, anh ta rất ngạc nhiên, nhịn không nói với Mạc Tử Bắc: "Mạc, cô Giản này muốn tìm tổng giám đốc chính thức cậu đó.”
Chương 70: Trùng phùng [3]
Edit: Lăng Tử Nhi
Beta: Phong Vũ
Giản Tiểu Bạch hơi tức giận, ánh mắt trợn trừng quay sang hỏi Doãn Đằng Nhân: "Anh ta chính là tổng giám đốc Duy Bạch sao?"
Doãn Đằng Nhân gật đầu, trong đôi mắt hoa đào đáng ghét tràn đầy trêu chọc, hại Giản Tiểu Bạch cũng không biết câu nào anh ta nói là sự thật.
Cô mặc kệ, vụ làm ăn này cũng không còn cách nào khác, người đàn ông này quả thực là coi chuyện làm ăn như trò đùa mà.
"Lời của anh có thể tin được bao nhiêu?" Cô muốn xác định xem có phải Doãn Đằng Nhân đang nói đùa hay không, nhưng thực ra trong lòng cô đã biết, Doãn Đằng Nhân đang nói thật.
"Tôi chưa bao giờ nói dối." Doãn Đằng Nhân uất ức giống như bị sỉ nhục vậy.
Mạc Tử Bắc không nhìn Doãn Đằng Nhân, cũng không trả lời, đôi mắt chăm chú nhìn người trước mắt, như là muốn nhìn cho thật kỹ cô có giống như người trong lòng mình hay không, đôi mắt đen nóng bỏng lóe lên tia sáng kỳ dị.
Giản Tiểu Bạch hôm nay thật sự như bị sét đánh trúng vậy. Người 5 năm không thấy bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện, anh lại vẫn còn nhớ rõ cô, đáng sợ nhất chính là anh lại là tổng giám đốc Duy Bạch. Giản Tiểu Bạch không biết là vui hay buồn, trong lòng rất phức tạp, thực sự khiếp sợ, trong đầu hiện lên từng lời nhục mạ của anh đối với cô, những lời đó vẫn còn làm cô rất tức giận. Năm năm sau nhắc lại chuyện cũ, cô vẫn không thể bình tĩnh hòa nhã thản nhiên đối mặt với anh, cho nên cô mới giả bộ không biết!
Thế nhưng lòng của cô khi cùng anh bốn mắt nhìn nhau vẫn có cảm giác run rẩy, chẳng lẽ đây là số phận đời này cô chỉ có một người đàn ông sao?
"Giản Tiểu Bạch!" Mạc Tử Bắc lại cúi đầu dịu dàng gọi một lần nữa. Giọng nói của anh trầm thấp mà đầy nam tính, nếu như không có những lời đã nhục nhã cô ấy thì cô sẽ thấy như là đang tắm gió xuân nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy như là đang nghe chó sủa vậy.
Cô chính là một cô bé từ yêu hóa hận. Giản Tiểu Bạch giả bộ không biết anh đang gọi ai, cũng không quan tâm tiếng chó sủa của anh, cô muốn rời khỏi đây nhanh một chút.
"Mạc, hai người quen nhau sao?" Doãn Đằng Nhân tiến lại gần hỏi, trong mắt đầy tò mò tựa như chờ mong nội dung vở kịch của bọn họ sẽ phát triển tưng bừng, thế giới này đúng là không bao giờ thiếu những bà tám mà Doãn Đằng Nhân là một trong số đó.
Mạc Tử Bắc không trả lời, chỉ là dán chặt ánh mắt vào Giản Tiểu Bạch. Doãn Đằng Nhân vẻ mặt khó hiểu, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng thấy vẻ mặt đó của anh, đây là biểu cảm sắp chết, ánh mắt hàm chứa tình cảm trong truyền thuyết sao? Vì sao Doãn Đằng Nhân anh ta lại chưa bao giờ có vẻ mặt này?
"Hử?" Doãn Đằng Nhân cũng nhìn chằm chằm Giản Tiểu Bạch, ánh mắt như muốn nhìn rõ xem cô rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến Mạc Tử Bắc nhung nhớ cả 5 năm.
Giản Tiểu Bạch ý thức được bọn họ đều đang nhìn cô liền tùy tiện đẩy Mạc Tử Bắc đang đứng ở cửa một cái: "Chó ngoan thì không cản đường, đã nói vậy rồi mà vẫn còn đứng chắn ở đó?"
Cô la lên câu đó đúng là không có đạo lý, thậm chí còn rất thô lỗ nhưng mà cô nhịn không được nữa rồi. Ai mà có thiện cảm với một người đàn ông đã ăn mình sạch sẽ xong lại không chịu trách nhiệm chứ? Thần tiên sao? Cũng mong thế giới này có thần tiên!.
Mạc Tử Bắc không chú ý bị cô đẩy lùi về phía sau, Giản Tiểu Bạch nhân cơ hội này chen từ trong khe cửa ra ngoài, cô muốn thoát khỏi đây, ở trong này khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Khuôn mặt Mạc Tử Bắc lúc đỏ lúc trắng, khi anh ánh mắt chan chứa tình cảm gọi cô thì lại bị cô coi như chó cản đường, trong lòng là một hồi xấu hổ. Trộm liếc Doãn Đằng Nhân một cái, phát hiện anh ta đang hiếu kì nhìn chằm chằm bọn họ, hoàn toàn không biết lảng tránh. Trên mặt càng thêm xấu hổ mà Giản Tiểu Bạch đã đi xa.
"Tiểu Bạch?" Mạc Tử Bắc phản ứng lại, quay người nhìn bóng dáng của cô lại không tự chủ được mà gọi to: "Chờ một chút".
Anh sải bước đuổi theo, Giản Tiểu Bạch lại càng đi nhanh hơn, đi giày cao gót năm phân rất là khó nhưng cô vẫn muốn chạy trốn.
"Cộp cộp... Cộp cộp", tiếng giày cao gót thanh thúy vang vọng ở tầng bốn mươi hai. Tina chỉ nhìn thấy bóng dáng Giản Tiểu Bạch đột nhiên vụt qua ở trước mắt, sau đó tổng giám đốc Mạc đuổi theo ra, còn Doãn Đằng Nhân dù có hứng thú nhìn hai người rời đi, Túc Nhĩ nhiên thì mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế sofa trước của phòng tổng giám đốc, hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Đôi mắt của Doãn Đằng Nhân quét một vòng rồi dừng lại trên mặt Tiểu Túc, sau đó trên khóe miệng như có như không nụ cười trêu chọc: "Tiểu Túc, đi thôi, tôi đưa cô đi xem trò vui!"
Túc Nhĩ Nhiên giương mắt nhìn vào đôi mắt đen của anh ta, khẽ thở dài một hơi, cô không biết trong bụng tổng giám đốc Doãn lại nảy ra cái ý nghĩ xấu xa gì nữa.
Trước cửa thang máy, Giản Tiểu Bạch dùng sức ấn nút, đáng ghét hôm nay dường như cả thang máy cũng chống lại cô, cứ đừng ì ở tầng mười không chiu đi lên.
Quay đầu nhìn, Mạc Tử Bắc đã sắp đuổi tới, sự hoảng loạn trong mắt cô càng sâu, lo lắng ấn nút, muốn rời khỏi Duy Bạch, tiếp tục ở lại cô sợ mình sẽ nhịn không được mà cho anh một cái tát thật mạnh.
Mạc Tử Bắc đuổi theo, giữ chặt cổ tay trắng nõn của cô, giọng nói vội vàng mà khàn khàn: "Tiểu Bạch, chúng ta nói chuyện một chút đi".
Giản Tiểu Bạch vung khỏi bàn tay to của anh, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa lên tiếng: "Anh à, anh nhận lầm người rồi".
Mạc Tử Bắc sững sờ tại chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú cũng âm tình bất định theo. Nhìn bộ dạng cô nóng lòng chạy trốn giống như muốn tránh né con sói xám, cảm giác suy sụp bỗng nảy lên trong lòng. Không khỏi thở dài một hơi, trong lòng là một hồi xót xa. Tự gây nghiệt không thể sống, anh đã lĩnh giáo rồi.
Giản Tiểu Bạch lại dùng sức ấn nút mở thang máy một lần nữa còn bàn tay của Mạc Tử Bắc lại vỗ nhẹ bàn tay của cô.
Giản Tiểu Bạch giật mình, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra, tay anh chạm lên tay cô làm cô tê dại một trận, dòng điện từ tay truyền đến toàn thân khiến Giản Tiểu Bạch chấn động ngay tại chỗ.
Anh sẽ không nhận lầm người, hình bóng 5 năm trước của cô trong tâm trí anh càng ngày càng hiện rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp luôn cười yêu kiều như vậy hiện ra trong đầu anh, anh làm sao có thể nhận lầm người đây? Đặc biệt đối với người mà mình khắc cốt ghi tâm thì càng không có khả năng nhận lầm.
"Tiểu Bạch! Chúng ta nói chuyện đi". Lúc này đây, giọng của anh không hề cho cô cự tuyệt, trong đôi mắt đen ánh lên tia khẩn khoản.
Giản Tiểu Bạch giãy khỏi tay anh, cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.
"Nói chuyện? Anh muốn nói chuyện gì?"
"Tiểu Bạch?" Anh biết cô nhất định là vẫn còn giận, lúc trước anh hiểu lầm cô là một ả đàn bà ham hư vinh, đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
"Hãy nghe anh nói!" Giọng của Mạc Tử Bắc không khỏi nhẹ nhàng nhưng bàn tay vẫn giữ chặt cổ tay của cô, nhìn chằm chằm đôi mắt ánh nước to sáng ngời, đôi môi đỏ mọng ướt át của cô. Anh xúc động muốn ôm cô vào lòng, hôn ngấu nghiến lên cánh môi kia nhưng anh lại sẽ hù dọa cô.
Anh từng vô số lần tưởng tượng tới cảnh gặp lại, tưởng tượng khi gặp lại trước tiên sẽ không nói gì mà hung hăng hôn cô. Nhưng, anh không có dũng khí, 5 năm, anh lại trở nên bó tay bó chân sao? Là vì quá để ý nên sợ mất đi hay là bởi vì thẹn trong lòng? Anh đi tìm cô lâu như thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến cô sẽ xuất hiện trong chính văn phòng tổng giám đốc của mình.
Giản Tiểu Bạch nhìn xuống bàn tay to lớn của anh đang lôi kéo cánh tay mình, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào quát lớn: "Tôi không có thời gian nghe quỷ nói, muốn diễn thuyết thì đến giảng đường đại học ấy, không ai ngăn cản đâu, còn bây giờ mời anh buông tay cho, tôi phải đi".
Giản Tiểu Bạch vung khỏi tay anh, nếu không đợi được thang máy thì cô đi thang bộ, dù sao cô cũng muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút.
Bước nhanh đi vào cửa cầu thang bộ, Mạc Tử Bắc cũng đuổi theo giữ chặt cánh tay của cô. Giản Tiểu Bạch tức giận, đột nhiên dùng hết sức giãy khỏi tay anh, đồng thời cũng bởi vì giày cao gót mất trọng tâm mà từ trên cầu thang lăn xuống.
Chương 71: Ngoài ý muốn
Edit: Phong Vũ
Vịn vào đầu cầu thang cô thử đứng lên xoay xoay mắt cá chân, nhưng cơn đau như tấn công thẳng vào lòng đúng là không thể đứng lên nữa.
Đau.
Giản Tiểu Bạch chỉ thấy đau đến khắc cốt ghi tâm, cảm giác đau đớn đánh úp lại khiến trên trán cô cũng theo đó mà rịn mồ hôi lạnh.
“?” Mạc Tử Bắc vô cùng sợ hãi, trong lòng rối thành một đống, chạy vội xuống cầu thang gọi to: “Tiểu Bạch”.
Cái giọng kiểu đứt hơi khản tiếng này khiến Giản Tiểu Bạch sợ tới mức thiếu chút nữa quên cả đau đớn. Cô nhíu mày lại nhìn anh chạy vội xuống dưới. Sau đó cô chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bẫng bị anh bế bổng lên.
“Á?” Mới vừa đi đến cửa cầu thang, Doãn Đằng Nhân cùng Túc Nhĩ Nhiên cũng đang đứng ở cửa nhìn Mạc Tử Bắc bế Giản Tiểu Bạch lên lầu: “Hai người mới một lát đã bế nhau như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Doãn Đằng Nhân đúng là hỏi thừa.
Mạc Tử Bắc tâm tình đang rối loạn, làm sao còn thời gian cùng anh nói nhiều, bế Giản Tiểu Bạch cấp tốc về tới phòng tổng giám đốc.
“A ha! Không thèm để ý tới tôi nữa đấy. Đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn!” Doãn Đằng Nhân đứng ở cửa vẻ mặt rõ ràng là đang xem kịch vui.
“Nhân gọi bác sĩ đi!” Mạc Tử Bắc không có tâm trạng để ý đến anh ta, anh chỉ quan tâm đến cái chân của Giản Tiểu Bạch mà thôi.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng, Giản Tiểu Bạch bị anh ôm ở trước ngực hít sâu một hơi, mùi hương dễ chịu của anh ập tới khiến Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt hoảng hốt. Nghĩ đến người đàn ông này đã từng nhục mạ mình như vậy, cô lại giãy dụa đứng lên, không muốn có chút tiếp xúc nào với anh, cô ghét anh.
“Đừng nhúc nhích! Xin em đó!” Trong giọng nói của Mạc Tử Bắc rõ ràng có ý cầu xin, anh vậy mà lại cầu xin cô, trái tim Giản Tiểu Bạch lại run rẩy một hồi.
Rầu rĩ không lên tiếng, để mặc anh bế cô vào căn phòng nhỏ bên trong phòng tổng giám đốc. Anh cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô xuống nhưng vẫn không cẩn thận chạm mắt cá chân trái. Giản Tiểu Bạch đau nhịn không được mà phải cắn răng.
Trong con ngươi Mạc Tử Bắc lộ vẻ rối rắm an ủi nói: “Đừng lo, bác sĩ sẽ đến ngay thôi.”
Sau đó anh vội vã chạy ra la lên: “Nhân gọi điện chưa?”
Doãn Đằng Nhân chau mày. Lúc này Tina chạy vào nói: “Gọi rồi thưa tổng giám đốc, sẽ đến ngay ạ.”
Chỉ chốc lát sau bác sĩ đến, nhìn qua loa rồi nói: “Anh này, tôi e là khám không được, các anh nên đưa đến bệnh viện chụp phim đi!”
Mạc Tử Bắc bất an vò vò tóc có chút khẩn trương hỏi: “Lẽ nào là gãy xương?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không thể loại trừ khả năng này, nhìn qua đã thấy rất nghiêm trọng rồi. Cho dù không gãy xương cũng động đến gân, e là phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian.”
“Cái gì? Nằm trên giường?” Giản Tiểu Bạch la lên: “Tôi không muốn nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Đùa sao, cô mà nằm trên giường nghỉ ngơi thì mỗi ngày lấy cái gì mà ăn?
Nghĩ đến ngày nào cũng nhìn thấy Mạc Tử Bắc, hàng lông mày của Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt nhíu chặt. Thiên Thiên lại thật sự rất giống anh, cứ nhìn thấy Thiên Thiên thì cô lại càng oán hận anh hơn. Anh hại Thiên Thiên trở thành đứa bé không có ba, nếu không có Mai Thiếu Khanh, Thiên Thiên nhất định sẽ giống như những đứa bé sinh ra trong gia đình đơn thân, ít nhiều xuất hiện chút vấn đề tâm lý. Cám ơn trời đất là con trai cô vẫn ổn.
“Tôi phải về! Tôi không muốn đến bệnh viện. Giản Tiểu Bạch giãy dụa ngồi dậy định xuống giường.
Mạc Tử Bắc bước nhanh tới đè bả vai cô lại, trìu mến thấp giọng nói: “Nghe lời đến bệnh viện kiểm tra xong rồi anh để em đi!”
Giản Tiểu Bạch trừng mắt khó tin nhìn anh, qua 5 năm anh vẫn không đổi cái tính ngang ngược như vậy. Cố tình ngang ngược không cho cô cơ hội.
“Không cần anh quản, tôi tự đi được”. Giản Tiểu Bạch hất bàn tay anh đang đè bả vai mình, chuẩn bị xuống giường. Cô không thèm ở đây, giường lớn của anh còn không biết có bao nhiêu cô gái đã ngủ qua đó. Bẩn chết đi được! Ghê tởm!
“Không được!” Mạc Tử Bắc vừa muốn giữ cô lại sợ cô giận. “Đến bệnh viện kiểm tra xong sẽ đưa em về, nếu không anh sẽ không thả tay ra.”
Mạc Tử Bắc không rõ tính tình của cô qua 5 năm cũng theo tuổi tác mà trưởng thành lên sao?
Giản Tiểu Bạch mặc kệ anh nói gì: “Cám ơn tổng giám đốc, tôi có thể gọi người tới đón, tôi thực sự không cần anh đưa tôi đến bệnh viện”.
“Aizz! Thật là vẫn còn bướng bỉnh quá vậy nhưng mà tôi thích. Hay là cho tôi một cơ hội được đưa cô Giản xinh đẹp đây đến bệnh viện!”
Doãn Đằng Nhân cợt nhả đứng ở cửa phòng, còn bác sĩ thì đang ở thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
Giản Tiểu Bạch lườm anh ta một cái, tên sắc nam ở cùng với Mạc Tử Bắc này đúng là người buồn nôn nhất. Đàn ông không có ai tốt.
Cô lấy túi qua lấy ra di động gọi điện cho Mai Thiếu Khanh. Cũng sắp đến giờ đón Thiên Thiên rồi, cô không thể để con ở trước cửa nhà trẻ được.
“Alô, anh Thiếu Khanh à, em đang ở phòng tổng giám đốc của Duy Bạch trên tầng bốn mươi hai. Chân em bị trật rồi anh tới đón em ha.”
Bên kia không biết nói gì đó, Giản Tiểu Bạch cúp máy.
Xoay mặt nhìn vẻ không kiên nhẫn của bọn họ: “Cám ơn tổng giám đốc, có người đến đón tôi rồi.”
Lại là Mai Thiếu Khanh, trái tim anh nhất thời bị đào xuống hố lại giống như bị lấy mất một thứ gì đó rất khó chịu. Mạc Tử Bắc xụ mặt xuống, khuôn mặt lạnh lẻo tới cực hạn. Người cô thích chính là Mai Thiếu Khanh, cái gã cùng cô lớn lên đó mới là trời đất tạo thành một đôi. Nghĩ như vậy bàn tay anh đặt ở bên người cũng nắm thành đấm.
Giản Tiểu Bạch hung hăng trừng mắt nhìn anh. 5 năm còn dám ở trước mặt cô chơi trò tàn bạo có quỷ mới sợ ấy!
Doãn Đằng Nhân tiến lại hỏi: “Anh Thiếu Khanh là ai?”
“Anh đừng có xen vào!” Giản Tiểu Bạch một chút cũng không khách khí. Đều là do tên này nếu không cô cũng sẽ không gặp phải Mạc Tử Bắc. Trái đất rộng lớn thế mà vẫn có thể gặp lại, ông trời thật sự là không có mắt mà.
Doãn Đằng Nhân không để ý tới cô mà nói với Mạc Tử Bắc: “Nếu còn không đến bệnh viện nhỡ đâu bệnh tình chuyển biến thì làm sao? Lỡ mà gãy xương thì đời này có thể sẽ để lại di chứng, như là đi cà thọt nè.”
Anh ta trêu chọc đe dọa khiến khuôn mặt Giản Tiểu Bạch nháy mắt tái nhợt.
Mạc Tử Bắc lạnh lùng thốt: “Nhân, đừng dọa cô ấy!”
Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc nhìn Mạc Tử Bắc một cái, đối với việc anh ra mặt an ủi cô tuyệt không cảm kích. Nếu không phải anh kéo cô thì nhất định cô sẽ không ngã xuống.
Bác sĩ nhìn sóng gió dự dội giữa hai người đàn ông cùng cô gái bị thương nhịn không được nhắc nhở: “Cô à, chân của cô vẫn nên đến bệnh viện khám đi, theo kinh nghiệm của tôi, cô tám chín phần mười là gãy xương rồi.”
Nghe thấy bác sĩ cũng nói có thể gãy xương, Giản Tiểu Bạch nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
“Không phải đâu tôi chỉ là bị trật chân chút thôi.” Lời biện bạch của cô càng lúc càng yếu ớt bởi vì mắt cá chân trái cứ đau mãi hơn nữa còn là đau đớn khó nhịn.
“Anh đưa em đến bệnh viện!” Cũng không quản mọi việc, anh nâng người cô lên ôm vào lòng.
“Đi đi, Mạc công ty cứ giao cho tớ. Cậu cứ yên tâm.” Doãn Đằng Nhân cười đến rất là tà mị, Giản Tiểu Bạch bởi vì quá mức đau đớn mà căn bản quên giãy dụa ngay cả tranh cãi cũng quên.
Bị Mạc Tử Bắc vừa bế đến cửa thì cửa thang máy đột nhiên mở ra. Mai Thiếu Khanh gương mặt sáng sủa mà mị hoặc xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người. Trong lúc nhất thời bên ngoài cửa phòng tổng giám đốc tầng 42 có đến ba người đàn ông với ba phong cách khác nhau đứng đó. Tina kinh ngạc há to miệng mãi mà vẫn quên khép lại. Còn Túc Nhĩ Nhiên thì trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, cả đám mĩ nam cùng nhau xuất hiện cùng một chỗ đúng là chuyện hiếm.